Friday, January 15, 2010

Thãnh thơi một sáng nơi vườn cũ

Photobucket

Vua Lý Thái Tông, khoảng niên hiệu Thông Thụy (1034-1038), một sáng mùa xuân tìm vào núi viếng thăm Thiền sư Thiền Lão.

Vua hỏi: Hòa Thượng đến tu núi này được bao lâu rồi?
Sư đáp :
Đãn tri kim nhật nguyệt
Thùy thức cựu Xuân Thu
Hôm nay hãy biết hôm nay
Còn Xuân Thu trước ai hay làm gì!
Vua lại hỏi tiếp: Vậy thường ngày Hòa Thượng làm việc gì?
Sư đáp:
Thúy trúc hoàng hoa phi ngoại cảnh
Bạch vân minh nguyệt lộ toàn chân
Trúc biếc hoa vàng đâu cảnh khác.
Trăng trong mây trắng hiện toàn chân
Vua hỏi: Là ý gì?
Sư đáp: Lắm lời không ích về sau.
Vua liền tỉnh ngộ. Sau đó, khi vua sắp cho người rước Sư về triều làm cố vấn, thì Sư đã viên tịch
Xuân này bất chợt ra ngắm dòng khe nước phía sau núi . Không phải năm nay do mưa nhiều mà nước từ  tuyết tan từ trên núi chảy về róc rách , trong veo . Nhìn mấy xác lá khô của mùa thu trước còn sót lại trôi lừ đừ theo dòng nước mà thấy chừng như trôi dạt hết cả thân phận kiếp người, lại không khỏi bâng khuâng. Chắc dòng nước này rồi cũng len lõi thấm vào mạch đất  để rồi cuối cùng lại hòa mình vào lòng đại dương ngoài kia . .Thiền sư Mãn Giác thì bảo:
Trước mặt việc đi mãi,
Trên đầu già đến rồi.
Tuổi mới nhi lập, chưa làm được gì. Lòng còn nhiều ham muốn, nhưng nghĩ đến cổ nhân ngày trước, kim nhân ngày này, bao nhiêu kiêu bạc bình sinh đều lặn dấu vào trong cả.
Nay đọc câu thơ cũ, thật mới hay trúc biếc xanh xanh, đều là pháp thân, hoa vàng dờn dợn, há chẳng phải Bát nhã.
Lại mong “Thảnh thơi một sớm nơi vườn cũ”

No comments:

Post a Comment