Wednesday, January 13, 2010

Cà Phê Một Mình

Photobucket

Quán cà phê là nơi hẹn hò những người bạn gặp nhau, để làm cuộc sống bớt căng thẳng, để cười với nhau, để nói với nhau những chuyện đời thường, để chia sẻ với nhau một chút cuộc sống . Chủ Nhật, ghé quán cà phê, gặp lại những nụ cười, những câu bông đùa chọc ghẹo . Ðúng như anh bạn nói, đây chỉ là một “buông xả” để tạm quên đi những thúc đẩy quay cuồng của đời sống tạm hôm nay. Vòng quay cơm áo như cuốn ta đi mà hành trình sinh lão bệnh tử dường như càng thúc ép . Cầu mong hôm nay không có người ra đi, những người thân chung quanh đã rải rác vắng mặt vì đã khởi hành trên chuyến tàu thiên cổ. Có còn nhắc lại chăng trong câu chuyện của bạn bè .

Buổi sáng hôm nay, tự nhiên tôi lại bâng khuâng nhớ về ngôi nhà ngày xưa ở Huế chi lạ ... phía bên kia sông là một căn nhà xinh xinh ẩn mình dưới những tàn cây êm đềm... Nhớ đến những quán cà phê thủa còn trốn học rồi vào trú mưa để tập tành bước vào đời bằng những giọt đắng , những khói buồn mênh mông của những tình khúc họ Trịnh . Những bản nhạc , đôi tai đã lắng nghe bằng cả tâm tư thuở đó . Những trang sách, giở ra những khuôn trời lồng lộng, của tưởng tượng lãng mạn còn theo đến bây giờ . Cái của buổi đầu đời ngông nghênh như chú gà trống tưởng mình là một anh hùng vô địch thiên hạ . Ðến tuổi này, mới thấy mình vẫn còn xanh đầy mộng ước như thủa nào ; thuở nào, nằm trên cỏ nhìn mây trời xanh để tưởng tượng cái mình sẽ là, cái việc mà mình sẽ hoàn tất. Quá khứ, không còn là cái bóng kỷ niệm, mà, là chính một phần cuộc sống (bây giờ vẫn còn thích vậy , lạ thật !.) Thoảng hoặc, nó sống lại, trong khoảnh khắc, như sợi chỉ thời gian cuốn ngược lại, để rồi, lại trở về chiều quay cũ , để cuộc nhân sinh lôi kéo đi...

Về đây đứng ngồi
Đường xa quá ngại
Để lòng theo chút nắng bên ngoài
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai

No comments:

Post a Comment