Thursday, January 14, 2010

Buổi Trưa Ra Biển .

 Biển đông người. Những làn da rám nắng. Nụ cười duyên dáng và những mái tóc rối bù trong gió. Tiếng gió cùng tiếng sóng rì rào và những con hải âu đậu trên bờ đá bối rối dụi mỏ vào nhau . Da trời màu ngọc. Nắng vàng như mật. Biển chưa bao giờ xanh trong như thế. Cúi mặt xuống nước, nhìn thấy được cả những viên sỏi xanh bé li tị Sóng gợn lên những đường diềm trắng xoá. Dọc bờ, đá đan xen với rong rêu loang lổ mảng xanh mảng xám, đôi chỗ lại hé ra một miếng đá nâu óng và những kẽ nứt đen thẫm uốn lượn nhịp nhàng, đẹp như một bức tranh trừu tượng. Khi ấy, hơn lúc nào hết, tôi hiểu rõ lời nói của một hoạ sỹ lớn, thiên nhiên là bậc thầy vĩ đại nhất của hội hoạ. Một người thầy mà không một học trò nào vượt tài được.
Chính lúc đó, bên bờ biển, đứng trước cảnh mênh mông không giới hạn giữa trời và đất, trái tim tôi đau thắt lại. Tôi nhận thấy tôi quá đỗi nhỏ bé và cô đơn ... 
Tôi không phải là con chim hải âu lông xám đậu yên trên bờ đá lòng vô tư lự.
Tôi không phải là hạt cát nằm thanh thản trộn lẫn giữa bãi cát vàng, nơi in dấu hàng vạn chân người đến và đi không quen biết.
Tôi không phải là bọt biển sẵn sàng hồn nhiên tan biến trong biển xanh sâu thẳm.

Ngày .. tháng ..Năm ...

No comments:

Post a Comment