Buổi sáng mang tiền đi hớt tóc Vô tình ngang một quán cà phê Giang hồ hảo hán dăm thằng bạn Mải mê tán dóc chẳng cho về. Về đâu, đâu cũng là đâu đó Đâu cũng đìu hiu đất Hán Hồ Hớt tóc cạo râu là chuyện nhỏ Ba ngàn thế giới cũng chưa to. Tháng giêng ngồi quán, quán thu phong Gió Nhạn môn quan thổi chạnh lòng Chuyện cũ nghe đau hồn tứ xứ Thương Kiều Phong nhớ tiếc Kiều Phong. Bày ra một ván cờ thiên cổ Thua trận nhà ngươi cứ trả tiền Mẹ nó, tiền ta đi hớt tóc Gặp ngày xúi quẩy thua như điên. Tháng giêng có kẻ đi tìm cúc Nhưng cõi đời không có Cúc Hoa Thấy đám phù bình trên mặt nước Biết mình đi lộn nẻo bao la. Lạng quạng ra bờ sông ngó nước Trên trời dưới nước gặp ông câu Ta câu con đú, người câu đẻn Chung một tâm hồn tất gặp nhau. Ghé thăm ông bạn trồng cây thuốc Mời nhau một chén rượu trường sinh Bát cơm tân khổ trong tù ngục Câu chuyện năm năm khiến giật mình Khi gã Yêu Ly đâm Khánh Kỵ Là đâm trúng phải trái tim mình Sông Mường Mán không dung hào kiệt Muôn đời bóng núi đứng chênh vênh. Nằm ngủ dưới cây nghìn cánh hạc Dường như mặt đất tiết mùi hương. Ngủ thẳng một lèo chiều mới dậy Dường như mình cũng mộng Hoàng Lương. Dường như đứa trẻ nghìn năm trước Bây giờ đây vẫn trẻ trong ta. Khi về râu tóc còn nguyên vẹn Một ngày loáng thoáng một ngày qua.
Nguyễn Bắc Sơn
BA KIẾP LANG THANG
Chúng ta đánh mất cả rồi sao? Cả đến âm thanh một thuở nào... Da trống, tơ đàn, ôi trúc phách ! Đều khô như tiếng hát gầy hao.
Đàn mang tên Đáy mà không đáy Rút hết rồi chăng sợi nhớ thương? Hay phách từ lâu rồi lạc phách Không còn dựng nổi bến Tầm Dương?
Hơi ca hồng đã tan thành huyết Để tiếp vào cho má đỡ xanh ? Bạc mệnh, hỡi ơi, hoàn mệnh bạc, Đâu còn ấm nữa rượu tàn canh !
Hay là đêm ấy Ngưu lìa Chức Xé nát da mình lau mắt ai? Còn được gì đâu cho mặt trống; Đập lên hoang vắng đến ghê người!
Âm thanh trống rỗng, còn chi nữa, Gắng gượng chi cho hồn Nhạc đau ! Ba kiếp lang thang ngồi chụm lại, Chúng ta mất hết chỉ còn nhau.
Vũ Hoàng Chương .
10.7.1973
Mắt Buồn
Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu, bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con.
Bùi Giáng
Dặn Con
Chẳng ai muốn làm hành khất
Tội trời đày ở nhân gian
Con không được cười giễu họ
Dù họ hôi hám úa tàn
Nhà mình sát đường, họ đến
Có cho thì có là bao
Con không bao giờ được hỏi
Quê hương họ ở nơi nào
Con chó nhà mình rất hư
Cứ thấy ăn mày là cắn
Con phải răn dạy nó đi
Nếu không thì con đem bán
Mình tạm gọi là no ấm
Ai biết cơ trời vần xoay
Lòng tốt gửi vào thiên hạ
Biết đâu nuôi bố sau này…
Trần Nhuận Minh
Đêm Ấy Đêm Này
Đêm Thúy Kiều sang nhà Kim Trọng Nguyễn Du tắt bớt trăng và vặn thấp ngọn đèn Anh đến với em đêm thần tiên ấy Trăng với đèn chuếnh choáng hơi men
LÊ TRÍ VIỄN
Mùa Xuân Xanh
Mùa xuân là cả một mùa xanh Giời ở trên cao, lá ở cành Lúa ở đồng tôi và lúa ở Đồng nàng và lúa ở đồng anh
Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh Tôi đợi người yêu đến tự tình Khỏi luỹ tre làng tôi nhận thấy Bắt đầu là cái thắt lưng xanh
NGUYỄN BÍNH
Mộng Đời
Hoa và trái một đêm nào thức dậy, Nghe mộng đời xao-xuyến giấc xuân xanh . Con đường đó một đêm nào trở lại Cùng gío mưa phùn trên cánh tay anh . Hoa bỗng nở và trái sầu bỗng chín Tim xa-xưa còn đó chút trông-chờ Màu thơ dại vẫn tươi màu kỹ-niệm, Bóng cây nào ôm mãi mắt hư-vô .
Tháng giêng đó, anh mỉm cười bước tới, Khi yêu em tay cũng mở như lòng . Môi Thần-Thánh biết gì đâu tội-lỗi, Lối đi- nào ngây-ngất bước song-song ? Anh sẽ nhắc trong những tàn phai ấy, Đêm hoàng-lan thơm đến ngọt vai mình, Ai sẽ biểu trong một lần trở lại, Hoàng-lan xưa còn nức-nở hồn anh . Tháng Giêng hết thôi giận hờn đã muộn, Khi xa em, vai mới biết đau buồn, Tơ gấm biếc nào nâng từng bước chậm Trả giùm tôi về những dấu chân chim . Hoa và trái đêm nay đây thức dậy Ôi mộng đời em hiểu chữ xuân-xanh Con đường đó đêm này đây trở lại ; Cùng gío mưa phùn buốt cánh tay anh ...
Trần Dạ Từ
(Thuở Làm Thơ Yêu Em)
Hà Nội Mùa Vắng Những Cơn Mưa
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông giật mình bật khóc. Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học. Cổ Ngư xưa lặng lẽ bước chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn. Để con nước thả trôi câu lục bát. Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc. Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu. Nhớ hoa sữa nhớ hàng me kỷ niệm. Nhớ buổi chia tay mắt đầy luyến tiếc. Phía đường xa một tiếng guốc đi về.
Bùi Thanh Tuấn
Vào Chùa .
Đang trưa ăn mày vào chùa Sư ra cho một lá bùa rồi đi Lá bùa chẳng biết làm gì Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày.
Đồng Đức Bốn
Đợi
Anh đứng trên cầu đợi em Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy Nước chảy bên lòng, anh đợi em
Anh đứng trên cầu nắng hạ Nắng soi bên ấy lại bên này Đợi em. Em đến? Em không đến? Nắng tắt, còn anh đứng mãi đây!
Anh đứng trên cầu đợi em Đứng một ngày đất lạ thành quen Đứng một đời đất quen thành lạ Nước chảy… kìa em, anh đợi em.
No comments:
Post a Comment