Mưa xuân trên biển, thuyền yên chỗ Tôm cá chắc đầy phiên chợ mai Sắm tết thuyền về dăm khóm đỗ; Đảo xa thâm thẩm vệt mưa dài.
Thuyền đậu thuyền đi hạ kín mui, Lưa thưa mưa biển ấm chân trời. Chiếc tàu chở đá về bến Cảng Khói lẩn màu mây tưởng đảo khơi.
Em bé thuyền ai ra giỡn nước, Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm. Biển bằng không có dòng xuôi ngược, Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm.
Huy Cận
Đường Về Quê Mẹ
U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân, Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần, Lại dẫn chúng tôi về nhận họ Bên miền quê ngoại của hai thân. Tôi nhớ đi qua những rặng đề, Những dòng sông trắng lượn ven đê . Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp, Người xới cà, ngô rộn bốn bề . Thúng cắp bên hông, nón đội đầu, Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu Trông u chẳng khác thời con gái Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au . Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng, Đoàn người về ấp gánh khoai lang, Trời xanh cò trắng bay từng lớp, Xóm chợ lều phơi xác lá bàng. Tà áo nâu in giữa cánh đồng, Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng. Bóng u hay bóng người thôn nữ Cúi nón mang đi cặp má hồng. Tới đường làng gặp những người quen. Ai cũng khen u nết thảo hiền, Dẫu phải theo chồng thân phận gái Đường về quê mẹ vẫn không quên.
Đoàn Văn Cừ
Có Phải Em Mùa Thu Hà Nội
Tháng Tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ. Từ độ nguời đi thương nhớ âm thầm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm. Có phải em mùa thu xưa.
Có bóng mùa thu thức ta lòng sang mùa. Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Ngày sang thu anh lót lá em nằm, Bên trời xa sương gió bay.
Thôi thì có em đời ta hy vọng. Thôi thì có em sương khói môi mềm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Nghe đâu đây lá ướt và mi xanh. Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát.
Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi. Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Nghìn năm sau ta níu bóng quay về. Ôi mùa thu của uớc mơ.
1995 Tô Như Châu
Bến My Lăng
Bến My Lăng nằm không, thuyền đợi khách, Rượu hết rồi, ông lái chẳng buông câu. Trăng thì đầy rơi vàng trên mặt sách, Ông lái buồn để gió lén mơn râu.
Ông không muốn run người ra tiếng địch, Chở mãi hồn lên tắm bến trăng cao. Vì đìu hiu, đìu hiu, trời tĩnh mịch, Trời võ vàng, trời thiếu những vì sao.
Trôi quanh thuyền những lá vàng quá lạnh Tơ vương trời, nhưng chỉ rải trăng trăng. Chiều ngun ngút dài trôi về nẻo quạnh, Để đêm buồn vây phủ bến My Lăng.
Nhưng đêm kia đến một chàng kỵ mã, Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi.
Ông lão vẫn say trăng, đầu gối sách, Để thuyền hồn bơi khỏi bến My Lăng. Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách Gọi đò thôi run rẩy cả ngàn trăng.
Bến My Lăng còn lạnh, bến My Lăng! Ông lái buồn đợi khách suốt bao trăng
Yến Lan
Một Buổi Trưa
Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc Mây trên trời xuống phủ ở trên vai Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai. Em có định sẽ cùng ai kể lể Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ Một mùi hương nồng tụ ở nơi nào Câu chuyện ấy một lần em đã rõ Để bây giờ không thể lại phanh phơi Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ Hờn dung nhan em có sợ bên người? Con mắt ấy vì sao em khép lại Làn mi kia em thử ghé lên nhìn Vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại Ngón la đà sao chẳng chịu đưa tin Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc Lùa chân mây về ở dưới chân trời Bước vội vã một lần nghe gót ngọc Giẫm trang đời lá rụng uá thu phai. Bùi Giáng
Trưa Hè
Trưa hè bỗng nhớ sông quê Nước xa không bóng thuyền đi đôi dòng Thóc nhà ai có phơi không ? Chói chang lửa thóc sân trông bóng người Vại mưa in dáng mây trời Em soi bóng có nhớ người xa em ? Bờ tre gió đánh lả mềm Thoảng say mùi nái bên thềm ai giăng Xa quê dầu chẳng võ vàng Trông mây núi nhớ mây làng về trưa tháng 5, 1960 Quang Dũng
Bài Thơ Tình Ở Hàng Châu
Anh xa nước nên yêu thêm nước Anh xa em cành nhớ thêm em Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm Trời Hàng Châu bốn bề êm ái Mùa thu đã đi qua còn gửi lại Một ít vàng trong nắng trong cây Một ít buồn trong gió trong mây Một ít vui trên môi người thiếu nữ... Anh đã đến những nơi lịch sử Ðường Tô Ðông Pha làm phú Ðường Bạch Cư Dị đề thơ Hồn người xưa vương vấn tự bao giờ Còn thao thức trên cành đào ngọn liễu Phong cảnh đẹp nhưng lòng anh thấy thiếu Bức tranh kia anh muốn điểm thêm màu Có hai ta cùng tựa bên cầu Cho mặt nước Tây Hồ trong sáng nữa Lá phong đỏ như mối tình đượm lửa Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa Làn nước qua ánh mắt ai đưa Cơn gió đến bàn tay em vẫy Chúng mình đã yêu nhau từ độ ấy Có núi sông và có trăng sao Có giận hờn và có chiêm bao Cay đắng ngọt bùi cuộc đời kháng chiến Nói sao hết em ơi bao kỉ niệm... Những ngày buồn nghĩ đến thấy vui vui Những ngày vui sao lại thấy bùi ngùi Anh không muốn hỏi nhiều quá khứ Ngày đẹp nhất là ngày rồi gặp gỡ Rời Tây Hồ trăng xuống Bắc Cao Phong Chỉ mình anh với im lặng trong phòng Anh ngước nhìn bức thêu trên vách: Hai bóng người đi một hàng tùng bách Bàn tay nào đã dệt nỗi lòng anh? Tiếng mùa xuân đem sóng vỗ bên mình Vơ vẩn tình chăn chập chờn mộng gối Anh mơ thấy Hàng Châu thành Hà Nội Nước Tây Hồ bỗng hóa nước Hồ Tây Hai chứng mình cùng bước dưới hàng cây.
Tế Hanh
Gió Bay
Rồi hôm nào bỗng gió bay Cái bóng ngoài kia đến đợi Anh giật mình đứng dậy Đến giờ rồi hôm nay
Trên tay cốc nhỏ không đầy Uống chúc bạn bè ở lại Anh chắt đời anh chắt mãi Chút ngọt bùi chút đắng cay
Người tôi còn nhiều bùn tanh Mặt tôi nhuốm xanh nhuốm đỏ Tay tôi vướng nhiều đồ bỏ Nhiều dây nhợ tự buộc mình
Thôi xin tha cho mọi lỗi lầm Quên cho những dối lừa khoác lác Tôi biết tôi đã nhiều lần ác Và ngu dại còn nhiều lần hơn
Mong anh em hiểu đừng cười Tôi gửi lại đây chìa khóa Tất cả cửa nhà tôi đó Ngổn ngang qua tạm cuộc đời
Tiếng đập cửa thình thình gọi Anh cười vẫy Xin chia tay Lời ai văng vẳng Hôm nào gió bay.
No comments:
Post a Comment