Saturday, November 14, 2009

NGÀY MỘT THÁNG GIÊNG

Photobucket

Tôi yêu mến những người bạn hiền. Tôi muốn có thêm những người bạn tốt. Tôi thích mĩm cười. Đấy là một sự thật. Làm thế nào để biểu lộ ra một nụ cười? Có nhiều loại mĩm cười. Một vài nụ cười là mĩa mai châm biếm. Có những nụ cười là giả tạo – nụ cười xã giao. Những nụ cười này không sản sinh sự hài lòng, nhưng đúng hơn là sợ hãi và nghi ngờ. Tuy thế, một nụ cười chân thành ban cho chúng ta hy vọng, tươi mát, và sảng khoái.

Nếu chúng ta muốn một nụ cười chân thành, thế thì trước nhất chúng ta phải xây dựng nền tảng cho một nụ cười phát sinh.
Nếu bạn lo sợ vì những đau đớn hay khổ sở, bạn nên kiểm chứng lại không biết có bất cứ điều bạn có thể làm về việc ấy. Nếu bạn có giải pháp, thì không cần thiết phải lo lắng về nó; nếu bạn không thể làm bất cứ điều gì hơn, thế thì không cần thiết phải lo lắng, vì lo lắng cũng không giải quyết được gì.

Photobucket

   Biển Trưa  .


Biển đông người. Những làn da rám nắng. Nụ cười duyên dáng và những mái tóc rối bù trong gió. Tiếng kèn  da diết và những con hải âu đậu trên bờ đá bối rối dụi mỏ vào nhau  , Da trời màu ngọc. Nắng vàng như mật. Biển chưa bao giờ xanh trong như thế. Cúi mặt xuống nước, nhìn thấy được cả những viên sỏi xanh bé li ti Sóng gợn lên những đường diềm trắng xoá . Dọc bờ, đá đan xen với rong rêu loang lổ mảng xanh mảng xám, đôi chỗ lại hé ra một miếng đá nâu óng và những kẽ nứt đen thẫm uốn lượn nhịp nhàng, đẹp như một bức tranh trừu tượng. Khi ấy, hơn lúc nào hết, tôi hiểu rõ lời nói của một hoạ six lớn , thiên nhiên là bậc thầy vĩ đại nhất của hội hoạ. Một người thầy mà không một học trò nào vượt tài được...
Chính lúc đó, bên bờ biển, đứng trước cảnh mênh mông không giới hạn giữa trời và đất, trái tim tôi đau thắt lại. Tôi nhận thấy tôi quá đỗi nhỏ bé và cô đợn
Tôi không phải là con chim hải âu lông xám đậu yên trên bờ đá lòng vô tư lự.
Tôi không phải là hạt cát nằm thanh thản trộn lẫn giữa bãi cát vàng, nơi in dấu hàng vạn chân người đến và đi không quen biết.
Tôi không phải là bọt biển sẵn sàng hồn nhiên tan biến trong biển xanh sâu thẳm.


Ngày .. tháng ..Năm...
Badmonk .

Photobucket

Buổi sớm, tôi đi bộ trên đường làng đến tận giữa cánh đồng ngắm trời thênh thang , ruộng lúa trải rộng xa tít mù tắp. Nơi chân trời, những dãy núi giăng màn bao bọc, chở che chung quanh Trời vẫn lạnh dìu dịu nên đợi hoài tới sáng rưng mà vẫn không có nắng , không thấy mặt trời đỏ ối từ núi phương Đông nhô lên ... Tôi ngồi uống trà nhìn ra cánh đồng mướt mạ mùa Xuân Những cây nhãn trổ lộc non rợp mát quanh nhà. Quỳnh không nở hoa nhưng những chùm dạ hương dưới cửa sổ khiến đêm thơm nức mơ màng , con mương trong veo cạnh nhà dẫn nước từ trên suối xuống , không có đá sỏi , lòng mương không gập ghềnh mà chẳng hiểu sao cứ kêu róc rách không ngưng , những con mương này theo dòng sẽ đổ ra sông nào đó. Trong đêm thâu, tiếng nước chảy và hoa ngát không gian như gọi nên những âm thanh và mùi hương ngào ngạt của núi ngàn hùng vĩ tràn về ....

Ngày .. tháng ..Năm...

Badmonk

Photobucket

Mùa Hạ Trong Ký Ức

Mùa hè nào cũng thế, trời xanh hơn, cao hơn, đủ chỗ cho những con diều giấy bay lên, bay lên mãi. Và mùa hè nào cũng thế, cây khế , đào , vú sửa ...đơm trái. Cứ sau đá banh hay ra sông Hương trốn Me đi bơi về thì về hái trộm trái cây trong vườn nhà hàng xóm . Nằm trên mái nhà , đưa mắt nhìn trời, tôi bỗng dưng lại muốn làm mây. Chắc đời mây thong dong lắm, cứ nhìn chúng trôi vật vờ là biết. Mây đi nhanh hơn một chút thì gọi là "mây bay". Mây bay vì mây có cánh, ước mơ tuổi thơ của tôi bay ...

Photobucket

   Mùa Xuân Sớm .


Hoa thơm nồng gởi vào trong gió
Sớm ban mai rất lạ đến quanh đây
        Cám ơn xuân đã trao tay
Nhặt cành hoa trắng lòng ngây nhớ người ...

Badmonk .







No comments:

Post a Comment