Con chim nhỏ đến giữa cuộc đời ngứa cổ hát chơi ...
Con chim nhỏ đến giữa cuộc đời này đó là một dòng đời nào chàng những thầm mơ ước để đánh đổi cuộc đời này, để nơi ấy chàng có thể nói với ai đó một lời thầm kín nhất và cũng là lời cuối cùng của một đời người bằng một khát khao sống, chàng du ca chỉ những muốn mở phơi nỗi lòng cho tình yêu , thân phận con người , mẹ và đất nước ....Sống giữa đô thị mà vẫn lạc loài giữa đô thị, chàng du ca cô độc chạy trốn đô thị để về biển khơi ; ra biển khơi lại nhớ núi đồi ; về núi đồi vực sâu lại mơ tìm đến
mặt trời của đêm , mái tóc có mùi hoa tường vi ... Đêm thì lòng như thác đổ , trưa ghé phố xưa nằm xuống để thấy xác thân hoang tàn , buổi sáng nào thì lòng như trẻ nhỏ .Những sự mất mát trong quá khứ từ tình yêu , chiến tranh , tuyệt vọng Trịnh Công Sơn thấy được cái vô thường của đời này. Nỗi ám ảnh về cái chết, về sự mất mát, về tính vô thường của kiếp người như hạt bụi ... đôi lúc trong những giây phút thăng hoa Tình yêu cuộc sống, tình yêu con người, và tình yêu quê hương, cuối cùng, đã giúp Trịnh Công Sơn sống trọn vẹn với trần gian này ..." Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này "
Trịnh Công Sơn ôm đàn đến giữa đời rồi lặng lẽ ra đi , Anh như con chim nhỏ từ núi lạ đến cõi tạm này ngứa cổ hát chơi ...Cõi nhạc Trịnh Công Sơn đã mở ra những chân trời mới cho nền âm nhạc Việt Nam, với minh chứng thi, ca là một? Qua những hình ảnh thơ, mang ẩn dụ nhân sịnh Hay Trịnh Công Sơn đã thi ca hoá những phi lý, mới lạ của ngôn ngữ để nẩy bẩy bật lên cái khía cạnh thân phận của kiếp người? Chẳng bao giờ ta có được một giải thích minh hay minh chứng trước một thiên tài. Cũng như chẳng bao giờ ta có một soi rọi thấu hiểu trước một trái tim của một thiên tài Chúng ta, chỉ biết một ít phần sự thật về nhạc sỉ thông những bài báo hay miệng lưỡi nhân gian . Mỗi chúng ta trong cõi chật chội của mình, với một cái nhìn phán đoán trong nỗi chật hẹp của chốn nhân gian ... Điều duy nhất ta có thể quả quyết, đó là cõi nhạc Trịnh Công Sơn, khởi đi từ một trái tim Việt Nam tha thiết.
Người du ca đến bên cuộc đời tạm này chỉ vui chơi với chúng ta rồi ôm đàn ra đị Ði mãi đi mãi về núi lạ hay lăng về phía mặt trời , Trịnh Công Sơn vẫn đi một mình, đi một mình như thế qua suốt cuộc hành trình từ trần gian này đến một trần gian khác để lại cho nền âm nhạc Việt Nam một tiếc nuối không nguôi ...
No comments:
Post a Comment