Em là con chim xinh đẹp, tôi tình cờ bắt gặp trên một cánh đồng của mùa đông. Em có bộ lông trắng muốt và đôi mắt thật trong sáng. Em nhìn tôi, với một chút sợ hãi khi thấy tôi dừng xe, đến gần. Em sợ tôi sẽ làm tổn thương em? Không, tôi chỉ muốn đến gần, để nhìn em kỹ hơn, vậy thôi. Nhưng rồi tôi liền sớm nhận ra, khi em khó khăn lui từng bước một.
Tôi biết rồi, em là một con chim bị thương. Đôi mắt em nhìn tôi, van lơn, chờ đợi sự cứu giúp, nhưng lại phản ứng với từng bước chân đến gần của tôi bằng sự sợ hãi. Chiếc cánh bên phải của em đã bị ai đó làm thương tổn. Cùng mỗi bước lui của em, chiếc cánh trệ xuống, như bất động. Tôi đem em về một căn phòng ấm cúng. Tôi biết đây không phải là nhà của em. Nhưng ở đây, em có sự an toàn. Nơi đây, em có thức ăn và nước uống. Sẽ không ai có quyền vào trong căn phòng này để gây cho em một thương tích nào. Vết thương cánh phải của em rồi sẽ lành lại. Đó là vấn đề thời gian thôi. Mỗi lần tôi vào căn phòng, nhìn em, thì em lại lùi bước. Và có một lần, tôi thấy em đứng trên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là một bầu trời xanh bao la. Ở đó, em có tự do. Đó là chốn em đã từng tung cánh, lao mình, bay xuyên qua những làn mây trắng đục. Em đã từng quát lên những tiếng kêu oai hùng, vững chắc. Bầu trời xanh là nơi em đã từng có tự tin, dũng mãnh. Tôi hứa sẽ trả em về với bầu trời. Thế nào chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau trên một đoạn đường, bên những cánh đồng xanh tốt. Chắc chắn, chúng ta sẽ nhận ra nhau. Mỗi ngày, chiếc cánh của em càng mạnh ra thêm. Em càng mạnh, thì ngày chúng ta chia tay càng gần, em biết không? Nhưng ở trong căn phòng này, em không bao giờ là em cả. Em không phải sinh ra để sống trong một không gian chật hẹp. Em là con chim lớn của bầu trời mênh mông. Khi nào đôi cánh trắng xoè ra, đưa em lao mình trong gió lớn và mưa to, mà em vẫn tự tin, vững vàng, thì em mới chính là em. Tôi biết vậy. Tôi biết, và cho em thật nhiều lòng kiên nhẫn. Tình thương phải đi với lòng kiên nhẫn, thì mới là lòng thương yêu đích thật. Ở trong căn phòng hẹp, tôi không chờ đợi em phải oai hùng như giữa không gian vô tận. Tiếng kêu của em, thỉnh thoảng vang lên, còn chứa nhiều sợ hãi. Đó không phải là tiếng quát oai vệ hàng ngày của em. Em là con chim đang bị thương. Chỉ có lòng kiên nhẫn mới cho em một cơ hội lành bệnh. Tôi đã nhìn thấy em thật xinh đẹp, thật mạnh mẽ, thật nhanh nhẹn ngay trong khi em còn đang co mình, dưỡng thương ở một căn phòng nhỏ xíu. Tôi biết phép lạ của niềm tin. Tôi tin vào một ngày mai sáng đẹp. Tôi chưa từng mất niềm tin ấy, ngay cả khi tôi mang trên mình đầy thương tích. Phải rồi, tôi cũng đã từng bị thương. Tôi cũng đã từng kêu lên những tiếng bi ai, thống thiết. Tôi hiểu em lắm chứ. Tôi hiểu bằng kinh nghiệm đau thương của chính mình. Nhưng không chỉ có vậy. Tôi hiểu em bằng sự vươn lên, sống dậy, không bao giờ bỏ cuộc của sự sống. Bên ngoài, trong giá lạnh của mùa đông, sự sống vẫn tiềm tàng, rạo rực. Trong đau thương, đôi mắt em không ngừng rực lên niềm tin tưởng. Em đứng trên bệ cửa sổ, nhìn ra khung trời bên ngoài. Không ai ngăn cản em được, khi đôi cánh trắng đã sẵn sàng tung bay. Em bay rồi, thì tôi sẽ nhớ em không? Tôi nhớ. Tôi nhớ rằng e đang bay cho tôi. Tôi nhớ những gì em đang làm, khi vết thương đã lành lặn, đều là một nghi lễ tuyệt đẹp. Em bay, em đậu, em ăn, em đi, em tắm; ngay cả khi em làm tình, cũng đều là nghi lễ của hạnh phúc. Khi vết thương đã lành, không gian và thời gian sẽ trở nên thật đẹp. Không gian là hạnh phúc. Và thời gian cũng là hạnh phúc. Trở về được, thì nơi nào, chốn nào cũng đều thật tuyệt diệu. Em sẽ không thấy lạc lõng hay bơ vơ nữa. Em thôi sợ hãi, và thôi nghi ngờ. Vết thương đã lành thì sự sống lại hiện ra, nguyên vẹn. Mỗi ngày, em sẽ đẹp hơn, xinh tươi.
No comments:
Post a Comment